Lá thư gửi các giáo viên trên toàn thế giới
Bài viết dưới đây là của Naomi DeLaet, một cậu học sinh phổ thông ở bang Michigan (Mỹ) muốn gửi đến các giáo viên trên thế giới.
Chào cả thế giới,
Làm ơn hãy dừng lại việc reo rắc vào đầu chúng tôi rằng trường học sẽ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời. Thực tế, nó không hề như vậy.
Hầu như tất cả chúng tôi đều cảm thấy mình đã thật may mắn nếu không khóc ít nhất 4 lần 1 tuần hoặc cảm thấy thất vọng, suy sụp hoàn toàn bởi những áp lực. Và đó là chuỗi kịch bản tuyệt vời lặp đi lặp lại.
Tất cả chúng tôi đều hiểu được rằng vì sao việc học luôn khó khăn. Chúng tôi biết rằng cần phải chuẩn bị hành trang cho ngày mai bước vào giảng đường đại học. Chúng tôi cũng biết chúng tôi cần một công việc, và cả chơi thể thao nữa chứ (có lẽ nên là hai hoặc ba lần), bởi vì các môn thể thao thực sự cũng rất quan trọng và mẹ tôi rất muốn nhìn thấy chúng tôi được chơi ở một đội tuyển của trường. Chúng tôi cần cư xử lễ phép với các thành viên trong gia đình. Và bên cạnh đó, nếu chúng tôi không vượt qua được các bạn học của tôi, nó sẽ là điều xấu hổ của gia đình, và…
Đột nhiên tôi nhận ra, dường như không có đủ thời gian để làm tất cả điều đó trong 4 năm.
Thế giới này dường như không thực sự công bằng để tôi có thể tuyên bố rằng chúng tôi là những kẻ lười biếng hay thiếu khả năng giao tiếp xã hội, hay bất cứ một cái mác nào khác mà thầy cô muốn gán cho chúng tôi. Chúng tôi thực sự đã rất cố gắng. Chúng tôi đã làm hết sức mình. Đối với chúng tôi, sự nỗ lực như vậy đã là quá đủ và chúng tôi cần được khen ngợi vì điều đó… và khi chúng tôi đạt được kết quả nào đó, một điều rất bình thường, chúng tôi được dùng như một sự so sánh với các bạn còn lại trong lớp.
Liệu sự đa dạng có được tôn trọng hay không? liệu rằng nó có tồn tại ở tất cả mọi thứ, và đối với những học sinh trong học cũng không ngoại lệ. Trong chúng tôi cả học sinh ngoan và hư, cả trong và ngoài khuôn khổ, cả những người có kĩ năng tốt hay những người kém may mắn hơn… Và đó không phải là lỗi của chúng tôi. Đôi khi nhưng khuôn khổ và những chuẩn mực chính là nguồn gốc của mọi sai lầm.
TRƯỜNG HỌC
Hầu hết chúng ta đều đồng ý rằng giáo dục là quan trọng, và chúng tôi thật may mắn khi sống trong một quốc gia phát triển nơi mà tất cả học sinh đều được đến trường. Đó là một sự thật. Chúng tôi thật sự, thật sự may mắn. Nhưng trong rất nhiều năm, trường học có thể chỉ là một không gian nhỏ hẹp LÀM ƠN HÃY ĐEM TÔI KHỎI NƠI NÀY bên lề của ánh hào quang.
Trong môi trường trường học, chúng tôi không chỉ lo lắng về việc làm sao vượt qua các kì thi và các khía cạnh khác nhau trong các lĩnh vực học thuật; chúng tôi cũng lo lắng về các yếu tố xã hội khác. Ví dụ như, những hiểu biết về nghi thức xã giao trong mối quan hệ thầy cô, bạn bè, việc duy trì nó và chịu sự chi phối của các định kiến xã hội những thứ mà chưa từng được liệt kê trong cuốn sổ tay cho học sinh đầu năm. Những quy tắc này thật khó để có thể tuân thủ và không phải ai cũng cảm thấy dễ dàng chấp nhận và ủng hộ nó. Trường học đôi lúc giống như một cái bẫy khổng lồ mà học sinh dễ dàng mắc lỗi, còn học sinh giống như những con cá vàng bị giam giữ trong bể. Nếu thầy cô nhìn thấy những áp lực khủng khiếp của học sinh, vâng, một cách nhẹ nhàng, dễ dàng thầy cô sẽ hiểu tại sao quá nhiều học sinh trong chúng tôi đã không chịu nổi.
Vì vậy chúng tôi yêu cầu một nho nhỏ, giản dị thôi. Đó là một căn phòng nhỏ cuối hành lang. Chúng tôi không cần có chuông báo hay các khoản tiền hỗ trợ (mặc có nó thì vẫn tốt hơn). Và sau đó chúng tôi sẽ không cần yêu cần nhiều lời khuyên từ các giáo viên. Chúng tôi đã có đủ thông tin được cài đặt trong não bộ của mình rồi.
Điều chúng tôi cần thật đơn giản: thời gian, sự kiên nhẫn và sự lãng quên.
Thật không dễ dàng để có thể chấp nhận chúng tôi, nhưng hãy cho chúng tôi thời gian riêng tư. Nó có thể ngắn thôi – chỉ 15 phút hoặc giải thích cách làm một bài tập về nhà, hay chỉ thoáng qua với các câu hỏi cuối ngày “Ngày hôm nay của bạn thế nào?. Chúng tôi có nhiều điều để nói, nếu thầy cô sẵn sàng lắng nghe. Chúng tôi cũng muốn các thầy cô kiên nhẫn vì giai đoạn dậy thì là giai đoạn đầy khó khăn. Chúng tôi sẽ không thể tiếp thu kiến thức thật nhanh, không thể tiếp thu tất cả những điều mà thầy cô đang nỗ lực giảng dạy. Và có lẽ, chúng tôi không làm đúng hay hoàn thiện bất cứ thứ gì trong lần đầu tiên. Chúng tôi cần sự lãng quên. Chúng tôi là những kẻ bừa bộn, điểm số sẽ kém. Chúng tôi sẽ không giỏi trong các quan hệ xã hội, việc quản lí thời gian và bất cứ thứ gì khác. Đó là điều không thể tránh khỏi. Điều đó đúng với bất cứ ai (bao gồm cả những nhân vật trong các câu truyện viễn tưởng, các cô công chúa Disney, hay người ngoài hành tinh) và chúng tôi cần cần có thời gian để làm cho mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn.
Làm ơn hãy thấu hiểu chúng tôi. Các bạn rời trường học không quá lâu chắc các bạn còn nhớ. Và nếu bạn không nhớ, bạn hãy làm ơn nỗ lực hơn một chút. Và không chỉ nhớ về những năm tháng học sinh mà hãy nhớ làm thế nào để giúp chúng tôi thoát khỏi nó. Đó là một con đường với hai làn ngược chiều nhau.
Chúng tôi cũng sẽ cố gắng nhiều hơn nữa
Cảm ơn vì đã đồng cảm với chúng tôi!
(Nguyễn Hữu Long dịch)
Nguồn: http://www.weareteachers.com/an-open-letter-from-a-teenager-to-high-school-teachers-everywhere/