Giáo viên cần có tiếng nói – họ đang bị đối xử thiếu công bằng

Randi Weingarten, chủ tịch Liên đoàn Giáo viên Mĩ, muốn được hỗ trợ nhiều hơn cho giáo viên và học sinh ở những vùng nghèo nhất của đất nước. Trong cuộc bầu cử tổng thống, các nhà giáo dục hàng đầu đã đánh giá sự cống hiến của Barack Obama và tranh luận về những gì Bộ trưởng Bộ giáo dục mới nên làm để cải cách trường học.

0 453

Randi Weingarten, chủ tịch Liên đoàn Giáo viên Mĩ, muốn được hỗ trợ nhiều hơn cho giáo viên và học sinh ở những vùng nghèo nhất của đất nước.

Trong cuộc bầu cử tổng thống, các nhà giáo dục hàng đầu đã đánh giá sự cống hiến của Barack Obama và tranh luận về những gì Bộ trưởng Bộ giáo dục mới nên làm để cải cách trường học.

Sau những chia sẻ của Andy Hargreaves và Julia Freeland Fisher, tuần này Randi Weingarten, chủ tịch Liên đoàn Giáo viên Mĩ, đưa ra quan điểm của bà về những câu hỏi lớn trong cải cách giáo dục.

Thưa bà Randi, quỹ hỗ trợ giáo dục Race to the Top và các sáng kiến ​​giáo dục khác của Barack Obama đem lại lợi ích gì?

Tổng thống Obama hỗ trợ tài chính để giúp chúng ta thoát khỏi tình trạng suy thoái với Đạo luật Phục hồi và Tái đầu tư của Mĩ. Mặc dù nó bao gồm quỹ Race to the Top, kết hợp với luật di trú, củng cố các quy định về kiểm tra của đạo luật No Child Left Behind (Không đứa trẻ nào bị bỏ lại phía sau), Tổng thống Obama và Bộ trưởng Duncan đều thừa nhận rằng có quá nhiều bài kiểm tra tốn thời gian.

Nếu có thể làm lại, chúng tôi muốn thấy sự chú trọng nhiều hơn đến những thách thức lớn nhất – bất bình đẳng trong tài trợ, phân biệt đối xử, ảnh hưởng của đói nghèo. Chúng tôi hoan nghênh việc mở rộng giáo dục mầm non chất lượng cao và hỗ trợ nhiều hơn cho công cuộc giáo dục kĩ thuật và cộng đồng.

Điều đó nghĩa là Bộ Giáo dục phải cho thấy sự hỗ trợ ngày càng lớn nhằm đa dạng hóa đội ngũ giáo viên, tập trung vào toàn bộ trẻ em và sự cần thiết của một nền giáo dục toàn diện. Chính phủ đã làm việc với phụ huynh, các nhà giáo dục, cộng đồng giáo dục và Thượng viện Mĩ để thông qua đạo luật Every Student Succeeds Act (Mỗi học sinh đều thành công).

Kể từ năm 2012, cả nước Mĩ đã thực hiện điều này trong lĩnh vực giáo dục như thế nào? Các bước quan trọng mà chúng ta cần thực hiện để tạo ra một khung giáo dục mới cho Mĩ là gì?

Việc thông qua đạo luật mới về giáo dục tiểu học và trung học cơ sở, thay thế cho đạo luật No Child Left Behind, là một thành tựu tiêu biểu. Đó là một trong số rất nhiều điều mà cả trong và ngoài Washington, DC cho là không thể.

Nếu được thực hiện đúng đắn, Đạo luật Every Student Succeeds Act có khả năng biến mọi trường công lập ở nước ta trở thành nơi cha mẹ muốn gửi gắm con cái, nơi học sinh tham gia, nơi các nhà giáo dục muốn giảng dạy, nơi có chương trình học phong phú và có niềm vui trong việc dạy và học.

Cho dù điều này xảy ra phụ thuộc phần lớn vào cách các tiểu bang và quận lập kế hoạch của họ, bao gồm các tiêu chuẩn và trách nhiệm, công tác đào tạo, đánh giá giáo viên và can thiệp.

Có lẽ điều quan trọng nhất là các tiểu bang hiện nay có cơ hội sử dụng một khung chỉ số thành công cho trường học, phù hợp hơn với các kĩ năng và kiến ​​thức mà học sinh cần để thành công ở bậc đại học, trong nghề nghiệp, với tư cách công dân và trong đời sống, thay vì mặc định đánh giá qua điểm kiểm tra tiêu chuẩn.

Đói nghèo ảnh hưởng đến các cơ hội học tập như thế nào? Chúng ta cần làm gì để hạn chế tác động của nó đến học sinh?

Các trường có thu nhập thấp bị thiếu nguồn lực và nguồn tài trợ; do đó, học sinh sẽ không được đáp ứng đầy đủ.

Có những yếu tố thiết yếu để các trường công lập phát triển toàn diện tiềm năng của cả học sinh và nhà giáo dục.

Các trường nên là trung tâm của cộng đồng, nơi học sinh, gia đình và nhà giáo dục làm việc cùng nhau để hỗ trợ sự thành công của học sinh. Họ nên thúc đẩy sự hợp tác. Giáo viên cần có thời gian làm việc cùng đồng nghiệp – dù là cố vấn, cùng giảng dạy hay trao đổi. Họ cần được lên tiếng trong các quyết định của trường và được tôn trọng với tư cách chuyên gia.

Dạy học là một nghề đòi hỏi sự trau dồi năng lực không ngừng nghỉ – giáo viên trẻ trao đổi với giáo viên lâu năm, giáo viên giỏi chia sẻ kinh nghiệm và cơ hội học hỏi với lãnh đạo nhà trường.

Việc học tập nên hấp dẫn. Các bài kiểm tra không phải là tất cả. Mỗi học sinh nên có một chương trình giảng dạy rộng lớn bao gồm nghệ thuật và học làm giàu.

Niềm hạnh phúc của học sinh và gia đình nên được ưu tiên và là mục tiêu trọng tâm. Ngày nay, một nửa số học sinh trong các trường công lập của Mĩ có hoàn cảnh khó khăn. Hãy suy nghĩ về điều đó – áp lực, đói nghèo, đời sống bấp bênh và vô số nhu cầu chưa được đáp ứng.

Lãnh đạo chính phủ nên:

  • Tài trợ.
  • Tạo điều kiện cho trẻ em tiếp cận với nền giáo dục mầm non chất lượng cao, chi phí hợp lí.
  • Tài trợ công bằng và đầy đủ cho các trường công lập bằng cách sử dụng một bộ tiêu chuẩn tài trợ giáo dục tiểu bang có tính đến nhu cầu của học sinh, chẳng hạn như ở California.
  • Vì trường học là xã hội thu nhỏ, cán bộ nhà trường phải giải quyết sự bất bình đẳng về lương và tiếp cận với dịch vụ chăm sóc sức khỏe chất lượng cao.

Làm thế nào để dạy học trở thành một nghề nghiệp có được sự “tin tưởng” hơn?

Sự tin tưởng bắt đầu từ quá trình đào tạo, giảng dạy, hỗ trợ, trả lương và tôn trọng giáo viên. Nó bao gồm việc đảm bảo giáo viên có thời gian, công cụ và sự tin tưởng mà họ và học sinh của họ cần để thành công. Chúng ta cần tuyển chọn kĩ lưỡng nhân lực cho nghề giáo chứ không đại trà, cùng với sự hỗ trợ ngày một tốt hơn cho giáo viên mới.

Giáo viên cần được lên tiếng – có quá nhiều chính sách giáo dục trong thập kỉ qua chỉ chú trọng việc kiểm tra, kìm hãm sự tiến bộ và bó buộc việc dạy học mà bỏ qua sự phát triển nghề nghiệp và đánh giá chuyên môn của giáo viên.

Một cuộc khảo sát mới đây của TeachStrong cho thấy gần 3/4 số người Mĩ tin rằng giáo viên bị phân biệt trong đối xử và hỗ trợ.

Việc hỗ trợ các giáo viên tiềm năng và giáo viên non trẻ có thể tăng uy tín cho nghề giáo, chẳng hạn như chương trình giáo viên thực tập, trong đó những người có nguyện vọng làm việc dưới sự giám hộ của một giáo viên chính trong cả năm học. Giáo viên cần biết rằng họ sẽ làm việc trong một tập thể và đó là tập thể sẽ chịu trách nhiệm cho việc học tập của học sinh.

Chúng ta làm thế nào để kiểm soát sự cạnh tranh các nguồn tài trợ giữa các trường công lập, tư nhân và trường bán công?

Theo tôi, đây là một vấn đề không nên hỏi. Chúng tôi có nghĩa vụ cung cấp nền giáo dục công lập miễn phí cho trẻ em Mĩ. Thực tế, đó là quyền lợi được đảm bảo bởi các hiến pháp của mỗi tiểu bang.

Ta nên tập trung vào vấn đề làm thế nào để cung cấp một nền giáo dục công chất lượng cao cho tất cả học sinh. Chuyện đáng bàn là sự hỗ trợ và cơ hội, không phải sự cạnh tranh. Hầu hết các bậc cha mẹ đều muốn có một trường công lập an toàn, thân thiện, chất lượng cao trong khu vực của họ.

Các nhà hoạch định chính sách và các doanh nhân đẩy chúng ta vào sự cạnh tranh ở quá nhiều thành phố và cộng đồng của Mĩ ngày nay nên cảm thấy hổ thẹn nhưng chính họ lại thúc đẩy sự chuyển hóa nhiệm vụ quan trọng của chúng ta trở thành hiện thực.

C.M. Rubin

Đặng Thanh Hiền – Táo giáo dục –  dịch

Leave A Reply

Your email address will not be published.

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.